
Mới hai giờ sáng Anh đã thức giấc. Hôm qua, Anh đã viết tờ thông điệp Baba cần tới khuya, đèn của sảnh chung đã tắt tự bao giờ, nhưng Anh vẫn viết trong đêm tối, cứ như chữ lần lượt từ suy nghĩ của Anh tự xếp hàng nằm trên giấy vậy. Giấc ngủ đến với Anh như một cận thần khắc kỷ, cận thần ấy chào Anh, lên tiếng nhắc nhở cơ thể Anh đến giờ ngơi nghỉ, sau vài tiếng lại nhẹ nhàng hôn tạm biệt Anh trong giây lát để Anh quay trở lại cơ thể mình. Anh tiếp tục công việc hôm qua Anh đã tạm hoàn thành, nhẹ nhàng bước qua các sảnh một cách tĩnh lặng, gõ cửa để các Anh chị em thân yêu của Anh còn đang say ngủ thức giấc, Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng Baba, bước vào, ngồi trong tĩnh lặng cho đến giờ mật ngọt của buổi sáng sớm, Anh trao cho Anh Chị Em của mình ánh mắt ngọt ngào yêu thương của ngày mới, năng lượng lan tỏa khắp nơi, mọi người đều tỉnh thức, nhiệt tình hăng hái đón chào bình mình của những ngày chuyển giao.
Chỉ cần thấy bóng Anh lướt từ xa, mọi người đã cảm thấy sự nghiêm nghị từ Anh, lưng mọi người bỗng thẳng, tâm trí tập trung vào bên trong lạ thường, và có một dây kết nối kỳ lạ hướng cả lên bầu trời. Dẫu vậy, mọi người đều cảm thấy, nếu không có sự nghiêm nghị đó thì cứ như bầu trời hôm đó thiếu vắng chút ấm áp. Nhờ sự nghiêm túc chuyên cần không đổi đó mà sự hài hước duyên dáng của Anh bỗng sáng bừng trong những cuộc tụ họp hoặc những buổi hướng dẫn cá nhân. Anh ấy có Mười bộ não, và cả Mười bộ não ấy đều nằm nghỉ ngơi để sự thấu cảm của Anh trò chuyện và hướng dẫn. Anh ấy không đọc mọi người, Anh ấy hiểu được cách mọi người cảm, Anh ấy biết điều đặc biệt của mọi người và bằng năng lượng yêu thương của Anh, người đối diện như được tiếp thêm sự tự tin, can đảm tuyệt đối, đến từ bên trong họ. Anh ấy biết được khả năng của họ và biết làm sao để mọi người dùng nó thắp sáng sự trao tặng. Khi nhìn vào Anh, họ ước được hoàn thành những hy vọng mà Anh thắp lên. Đúng vậy, họ thấy họ từ ánh mắt khiêm tốn yêu thương của Jagdish. Kể cả những lúc đến các trung tâm, điều đầu tiên chính là Jagdish đến trao ánh nhìn thiêng liêng cho từng người, tạo ra sự kết nối sâu sắc của Gia đình, của Nhà. Kể cả khi đặt bút viết, điều Jagdish nhắc chúng ta, chính là hãy trao ánh nhìn kết nối yêu thương ấy đầu tiên rồi mới viết. Anh ấy luôn nhớ sự thiêng liêng nhất trong mỗi giây – Nhà của Linh hồn – Cha của Linh hồn và chúng ta – Những Linh hồn tuyệt đẹp.
*** Buổi ban đầu***
Từ lúc ban đầu, Chị đã hơi e ngại sự sắc sảo của Jagdish, Anh hỏi những câu mà ngay Chị cũng chưa từng nghĩ đến, trái tim thanh khiết của Chị hiểu điều Anh tìm kiếm và e ngại bộ óc thông minh kia sẽ đưa ra những lập luận mà chị khó lòng đáp lại. Jagdish hiểu ngay từ đầu, Anh khao khát được nghe từ Chị – người hướng dẫn – trả lời thành thật toàn bộ những gì chị đã được học. Anh biết điều mình cần là ở đây. Và rồi Anh đã ở đây, dùng toàn bộ thời gian để học hỏi để chia sẻ, và chia sẻ để học hỏi không mệt mỏi. Baba đã nói với Chị, đó là một trí tuệ nhìn xa trông rộng, hãy để cho Anh ấy tự do biết điều mà Anh ấy muốn, làm những điều Anh ấy làm và khi Anh ấy sẵn sàng Anh ấy là một người trao thông điệp vĩ đại. Rất nhiều bài kiểm tra cho những buổi đầu tiên rất sớm ấy, Jagdish luôn là người đầu tiên hoàn thành.
Đáp lại sự tin yêu của Người, Jagdish hiểu và luôn ở phía sau, hỗ trợ và trao sự kính trọng cho những Chị Em, dẫu trẻ tuổi nhưng gương mặt luôn sáng bừng niềm tin yêu mãnh liệt. Anh luôn đứng phía sau và dành hàng đầu cho những Chị Em gái. Jagdish cứ âm thầm và lặng lẽ như thế. Chỉ những Ai đến trước Anh, nghe Anh nói, giải quyết công việc cùng Anh mới có cảm nhận được sự sâu sắc vĩ đại này. Và Baba thường xuyên nhắc về Anh như một Ganesh (1) của Kiến thức, một công cụ tuyệt diệu của những điều mới, của sự trao tặng, Người chắc rằng mọi người luôn yêu thương Anh, tên Anh được nhắc trong bài giảng của Người, một maharathis (2) đã mang những linh hồn đến gần nhau hơn từ sóng rung động của mình. Anh đứng lên, cụng trán mình vào trán Baba, để cho Baba vuốt má của mình, năm ấy, tóc Anh bạc trắng, trán đã không còn tóc nữa. Anh xoay người về phía Anh Chị Em, vòng tay chữ O qua đầu, nhún người như một cậu bé mới lớn, mọi người ồ lên vui vẻ. Sau đó, Anh cúi xuống để Baba choàng vòng hoa rực rỡ vào mình, chắp tay kính cẩn biết ơn. Anh – người phát ngôn hàng đầu – luôn gặp gỡ những nhà khoa học, chính khách đã gần gũi như thế đó. Không có điều gì đối với Anh ấy là không thể. Rất nhiều câu chuyện như thế sẽ được chia sẻ sau này.
Căn phòng nhỏ bé của Anh cực kỳ đơn giản, đó là nơi Anh làm việc, nơi tư vấn, nơi tiếp khách, nơi có chiếc giường ngủ nhỏ và vài bộ quần áo cũ. Bữa ăn của Anh cũng cực kỳ đơn giản khiêm tốn và Anh không dùng ớt, dưa muối. Jagdish thường khuyên mọi người,khi ăn xong rất dễ có nhiều lời và các cảm xúc cứ thi nhau ùa đến thiếu suy nghĩ, vì thế mọi người nên giữ sự tĩnh lặng, và nếu cần nói thì hãy đến nơi cần nói. Khi làm việc, thời gian của Anh cực kỳ chính xác. Anh ấy sẽ hỏi mọi người thời gian cụ thể và cần thiết để hoàn thành. Khi mọi người đã hẹn thì 11 giờ là 11 giờ, không phải là 11 giờ 5 phút. Anh ấy sẽ luôn tập trung vào công việc mình làm một cách lặng lẽ, sức mạnh tinh tế toát lên từ Anh và những giác quan của Anh như những đứa trẻ ngoan ngoãn trong vòng tay Anh.
Ở buổi tạm biệt cuối cùng của Anh ở Nga, sau những lời dặn dò chia tay, Anh nói: “Tôi yêu tất cả anh chị biết bao nhiêu, Tôi yêu mọi người biết bao nhiêu đây, Tôi sẽ gửi đến những cánh tay phải của Tôi đến đây…” và rồi chia sẻ cặn kẽ, hàng trăm người vỗ tay không dứt. Với ánh mắt hóm hỉnh, Anh nói: “Rồi…sau đó Tôi sẽ gọi họ về cùng Tôi”, những âm thanh la lên “Không!!!” thật lớn, Anh cười không dứt và nói : “Đấy, các bạn yêu họ hơn Tôi đấy nhé, các bạn tổ chức chia tay Tôi và không chịu cho Họ về này!!!”. Thế là hàng trăm giọng cười vang lên hòa với nước mắt của tình yêu và niềm hạnh phúc đang hiện hữu cùng Anh.
***Lời của Tôi***
Có lẽ chúng tôi giống nhau đó là thích những sự chia tay diệu kỳ, mà Tôi hay đùa là “chia tay rực rỡ”, nếu như đã định sẵn phải tạm biệt thì hãy làm cho điều ấy đẹp nhất có thể. Điều Anh để lại trong Tôi đó chính là sự hài hước không tưởng. Anh và Tôi đã lạc vào chiều sâu của những bài giảng của Baba và chỉ muốn ở yên trong ấy thấm từng giọt mật ngọt của Người.
Có lẽ tôi đã ở bên Anh, từ từ bay lên chào Anh, ngắm nhìn Anh ở trên cao và giờ thì Anh đang ngắm nhìn Tôi như vậy. Anh Jagdish là một linh hồn tự do, Anh không thuộc về Ai cả ngoại trừ Thượng đế, nhưng một lúc nào đó ở thế gian này, Anh là của Tôi trong một phút nào đó, sau đó, những giây phút khác, Anh thuộc về mọi người. Vì vậy, xin chia sẻ về Anh cho những Ai muốn biết về Jaghdish của Tôi. Người luôn bay cùng Tôi chiếu những tia yêu thương sớm nhất trên bầu trời, vì một hòa bình Thế giới.
Sài Gòn, 21/3/2022
Airy&Jack
Chú thích:
(1) Ganesh: một vị thần đại diện cho việc chinh phục những chướng ngại vật, mở đường và tiến về phía trước. Biểu tượng của Trí tuệ nhìn xa trông rộng, hiểu biết và phân định hoàn hảo.
(2) Maharathis: một chiến binh tràn đầy sức mạnh, niềm tin trong trí tuệ và không có điểm yếu.