
sunniediver@gmail.com (gửi thư cho Tôi khi nghĩ về câu chuyện của Bạn và tiệm tạp hóa Namiya bạn nhé)
Sài Gòn, 23/8/2018
Keigo Higashino
Truyện bắt đầu bằng một sự việc gây chú ý, 3 thanh niên tìm một nơi trú ẩn sau một phi vụ không rõ nguyên do giữa đêm khuya, họ tìm được căn tiệm cũ kỹ này và nhận ra điều khác lạ trong tiệm. Họ trở thành những tư vấn viên bất đắc dĩ cho những cuộc đời từ quá khứ thông qua những bức thư vượt thời gian – không gian. Những cuộc đời đã trôi đi, cho dù có sống động phi thường thế nào, thì chỉ thông qua chính bản thân nhân vật viết ra mà tỏ tường. Tương lai – hiện tại – quá khứ đã được tác giả kết nối khéo léo bằng những suy nghĩ đời thường chân thật, để rồi ai trong câu chuyện cũng có thể chọn lựa cho mình một tương lai, và có những cái kết bằng sự chọn lựa của chính mình.
Tác giả đã cho độc giả rất nhiều lát cắt điện ảnh, thời gian và nơi chốn đảo liên tục thông qua việc tái hiện khung cảnh và các cuộc trò chuyện. Những đoạn tình cảm được tác giả lướt rất nhẹ nhưng đầy trăn trở. Đôi lúc chỉ một vài khoảnh khắc ngắn ngủi đã làm cho người đọc chìm vào sự xót xa, bâng khuâng man mác. Như tiếng kèn harmonica của người nhạc sĩ đơn độc cất trong đêm, đã để lại hơi thở dài của chiều không gian tương lai khác trong truyện và chính bản thân người đọc truyện. Việc chuyển nhân vật và câu chuyện liên tục như vậy những tưởng sẽ làm cho mạch truyện trôi nhanh, nhưng không, đời người sẽ vẫn cứ trôi theo quả lắc đồng hồ, mình cảm tưởng đang bước rất chậm trên cái dốc thoai thoải đến cửa tiệm cũ kỹ với bức tường xam xám, người chủ đã qua đời từ lâu nhưng cửa tiệm vẫn tồn tại theo di nguyện, để gánh những cuộc đời có những kết nối ngắt quãng cùng nhau, để hoàn thành sứ mệnh của chính nó. Đó là điều kỳ diệu của tình yêu – tình thương – tình nhân loại…
Truyện này mình đọc cho vài cậu bé nghe, do vậy, chính bản thân nghe mình đọc cũng là một trải nghiệm rất khác, không những lắng nghe bằng não mà là lắng nghe âm thanh bồi hồi bằng tai. Đôi lúc mình lãng quên tên tiếng Nhật của nhân vật, nhưng những cậu bé thì không, khi bước qua một cuộc đời khác có liên quan, tên nhân vật của đoạn trước cất lên, cậu đã gật gù hỏi : à đó là cô vận động viên mà có biệt hiệu thỏ ngọc cung trăng đúng không, ồ anh nghệ sĩ cửa hàng cá à, cái anh biệt danh Paul Lennon đó ư? Truyện Namiya không phải là một truyện có những điểm nhấn thời thượng, nhưng khi đã chịu đọc chịu nghe thì truyện có thể giữ chân Bạn đến đoạn kết.
And as imagination bodies forth
The forms of things unknown, the poet’s pen
Turns them to shapes and gives to airy nothing
A local habitation and a name.
– William Shakespeare (A Midsummer Night’s Dream)