Rồi tất cả đã hóa xa xôi
Cho Tôi được giận hờn Em chút nữa
Như thể Người sẽ chạy vội bên Tôi
Cho mắt cười mà hờn dỗi đôi môi
Tôi cứ giận để thổi trôi miền nhớ

Ta nhìn nhau khi vạt nắng tinh khôi
Ánh mắt nào đã rất xa xôi
Buông trôi tất cả bằng sự giận dỗi…
Rất đỗi yêu thương, rất đỗi dại khờ.
Sài Gòn 10/8/2019