(about) Loving, Vincent

Sài Gòn, 10/10/2017

Gửi “Loving Vincent”
—-
*Cám ơn Bạn thân mến, đã đi cùng Tôi đến gần hơn với Vincent – 1 lát – trong một ngày đáng nhớ.
*Tặng người Bạn muốn đọc những gì Mình viết *^o^*
*Viết khi nghĩ tới Ông – Vincent Van Gogh (1853-1890) – Tôi thích gọi là Vincent với tất cả sự kính trọng
—-

Vincent van Gogh (Dutch, 1853 – 1890), Self-Portrait, 1889, oil on canvas, Collection of Mr. and Mrs. John Hay Whitney 1998.74.5

Dù rằng Vincent rất nổi tiếng, nhưng Tôi chỉ dám lướt qua rất nhẹ những bức tranh của Vincent. Một khoảnh khắc nào đó, tâm thức Tôi đã bị gây ấn tượng và ngăn chính Tôi bước vào một thế giới khác, nơi tràn ngập màu sắc cảm xúc của Ông.
Để mỗi ngày, khi cái Tôi lớn hơn một chút, trải nghiệm hơn một chút, những con đường Tôi đi qua lại dẫn Tôi về với những bức tranh của Vincent. Tôi đã sẵn sàng đón nhận cách nhìn của Ông, như một người xem chân chất, bình thản, Tôi ngồi một góc và lắng nghe Ông trong thinh lặng. Con người cần thời gian tĩnh lặng để ngấm, ngẫm và đồng cảm với bất cứ điều gì đẹp – xấu trong cuộc đời. Và Tranh của Ông, tưởng như chỉ có một đôi mắt trong suốt mọi thứ, ở đó chỉ có sự say mê và ngưỡng mộ cái đẹp 1 cách tuyệt đối. Một sự đuổi bắt cảm xúc bằng màu sắc liên tục, cả không gian cứ như muốn xoay chuyển sống động trong Tranh, nói một cách khác, tranh của Ông làm cho Tôi cảm thấy cuộc sống trong Tranh luôn sống, kể cả từng góc nhỏ.
Đó chính là điểm sáng “đặc biệt” nhất mà phim “Loving Vincent” truyền tải đến mọi người. Bộ phim được ghi nhận là sự kỳ công về nghệ thuật, là một hành trình của ngàn bức tranh sơn dầu theo phong cách của Vincent. Trong 90 phút, hàng ngàn bức tranh biến đổi trước mắt người xem, dẫn dắt người xem theo dấu chân của Con trai Người đưa thư, Cậu đi tìm người có thể nhận lá thư còn lại sau khi Vincent mất. Từ đó, những nhân vật, khung cảnh trong Tranh của Vincent đã sống dậy theo cách của phim ảnh. Bộ phim thêm vào đó những suy nghĩ, cách nhìn đa chiều của mọi người vào các nhân vật của Ông, để mô tả Ông. Thay vì đưa ra các mâu thuẫn trái chiều về cái chết của Ông, Tôi thích ngắm “đêm đầy sao” lâu hơn 1 chút nữa, và hưởng chút đèn vàng ấm áp ngoài đường phố cạnh “quán cà phê đêm ở quảng trường Place du Forum”.


Đến cuối phim, liệu mỗi người có câu hỏi rằng : Đã ai thực sự hiểu Vincent? Bạn có thể có thưởng thức tranh của Ông, và những bàn cãi vẫn còn đó, họ bàn về sự cô đơn, bi kịch của Ông. Trong khi Tôi đây, vẫn còn mong muốn Đạo diễn hãy cho mọi người dừng lại cảm nhận được sự chân thành vô tư trong tranh vẽ của Ông. Muốn được thấy diễn cảnh từng nhát cọ phóng khoáng cũng được, những giai điệu màu chuyển liên tục cũng được, để người xem cảm nhận được cảm xúc chạy đua trong bàn tay của người nghệ sĩ. Cho mọi người cảm nhận cái nhìn trong mắt của họa sĩ khác như thế nào. Để họ có thể thấy rằng, đôi khi họ cảm nhận sự giằng xé trong tranh của Ông chính là sự phản ánh tâm hồn của họ, còn Ông đâu còn thời gian suy nghĩ tới chuyện đó, ngoài sự ngưỡng mộ và say mê nắm bắt mọi thứ xung quanh.
Với tốc độ 12 hình/ giây, rất chậm so với mắt thường, bộ phim thực sự thử thách cả hai phía, phía làm phim là một khối lượng bản vẽ khổng lồ, phía còn lại là phần của người xem. Tranh của Ông đã luôn gây ấn tượng về màu sắc, do đó nhìn tập trung liên tục cũng đã cho thấy người xem chịu một sự tác động không nhỏ về cảm nhận. Bù lại, nếu để ý, bạn sẽ thấy rất thú vị khi hàng vạn điểm màu xoay chuyển liên tục trên màn hình, vì mỗi khung hình là một bức vẽ thật sự, hiện rõ sự thay đổi gương mặt, trên từng chiếc lá cây, không phải theo kiểu trau chuốt bằng máy của các phim hoạt hình công nghệ, mà đúng kiểu ẩn rồi hiện, Tôi trộm nghĩ, ôi cuộc sống kỳ diệu luôn xoay vần trên từng gương mặt, còn mình thì đang phóng đại cái sự thay đổi ấy bằng màn hình phim. Một cách thưởng thức khác. Bạn sẽ ngạc nhiên vì cái nhìn của người họa sĩ sao sống động, tinh tế đến thế, và các nhân vật ấy đang di chuyển, hoa lá bầu trời vần vũ trên màn ảnh. Gương mặt trong phim cũng như tranh, không đồng nhất cũng không có gì là lạ, khi bản thân ta thay đổi mỗi ngày, thú vị thay.
Như cách mà bộ phim diễn giải, để Tranh của Ông nói lên Ông, Tôi vẫn chưa đồng ý, bộ phim dùng khung cảnh, nhân vật của ông, cho họ có tâm hồn theo cách nhìn của mọi người thường nghĩ về Ông. Những điều tốt đẹp của Ông không phải đến từ nhận xét của mọi người, mà nó đến từ chính Tranh của Ông mà thôi… Trước khi mọi người chấp nhận Ông, Ông đã sớm cảm nhận, sự cô đơn của Ông trong đời thực mấy ai thấu, và chính Ông cũng đâu ngờ sẽ có rất nhiều tâm hồn đồng điệu phía sau.
Nếu như Tôi rất thích cách vẽ đuổi theo cảm xúc, lúc nào đó như đang chạy theo con đường Ông từng qua, thì mới thấy hóa ra những điểm màu phức tạp đó như để dành riêng cho mỗi bức tranh một lần trong đời. Chỉ chấm vào một nét thì nó mãi đã ở đó trong tâm trí. Đôi khi Tôi ngạc nhiên vì thấy tình yêu cuộc sống của Ông quá mâu thuẫn với những bài viết về Ông. Phía sau Tôi vẫn là nghìn câu hỏi không cần trả lời, chỉ cần bạn có cảm nhận cho riêng mình. Vẻ đẹp của Thiên nhiên, con người vẫn luôn ở đó, và trong đó đã có Bạn.
Stary Stary night:

“…how you tried to set them free
They would not listen
They’re not listening still
Perhaps they never will…”

%d bloggers like this: